Tư tưởng hồ chí minh trong giáo dục là yếu tố quyết định trực tiếp nâng cao
trình độ học vấn, trình độ khoa học - cả khoa học xã hội và nhân văn, khoa học
tự nhiên, khoa học kỹ thuật - chuyên môn nghiệp vụ, ngoại ngữ, trình độ tổ
chức quản lý...
Tư tưởng Hồ Chí Minh về vai trò của giáo dục
Giáo dục sẽ giúp cho người học có một vốn liếng về lịch sử, văn hóa của dân
tộc Việt Nam và thế giới, mà nếu không có nó thì sẽ không giữ vững được nền
độc lập dân tộc, không thể tham gia một cách tích cực và có hiệu quả vào công
việc xây dựng và bảo vệ Tổ quốc. Giáo dục sẽ giúp cho mỗi người dân có kiến
thức mới để “biến một nước dốt nát, cực khổ thành một nước văn hóa cao và đời
sống tươi vui hạnh phúc”.
Là người nắm chắc, vận dụng nhuần nhuyễn phép biện chứng duy vật mác xít, Hồ
Chí Minh nhận thức đúng đắn rằng các nội dung giáo dục có mối quan hệ mật
thiết, khăng khít với nhau. Nếu không có trình độ học vấn thì không học tập
được kỹ thuật, tức cũng không theo kịp được thời đại của cuộc cách mạng khoa
học kỹ thuật, công nghệ đang phát triển mạnh mẽ, và như vậy ngày càng tụt hậu
xa hơn so với các nước.
Nhưng điều đặc biệt là phải học chính trị, đạo đức.
Bởi vì nếu chỉ học văn hóa, kỹ thuật, chuyên môn mà không có chính trị, đạo
đức thì như người nhắm mắt mà đi. Giáo dục chính trị, đạo đức là nền tảng nâng
cao chất lượng văn hóa và chuyên môn. Chính trị nói ở đây là chủ nghĩa Mác -
Lênin và đường lối quan điểm của Đảng. Học chính trị không phải cốt để thuộc
sách Mác - Lênin làu làu, không phải học một cách giáo điều, mà là “học cái
tinh thần xử trí mọi việc, đối với mọi người, và đối với bản thân mình”; học
lập trường, quan điểm, phương pháp của chủ nghĩa Mác - Lênin.
Nói về vai trò của giáo dục, điều đã được đề cập quá nhiều mà người ta dễ sa
vào những triết lý chung chung, nhưng Chủ tịch Hồ Chí Minh vẫn có cách đánh
giá riêng với các lập luận của mình. Ở Chủ tịch Hồ Chí Minh, vai trò của giáo
dục thường gắn với sự phân tích khác liên quan tới hoạt động diễn ra trong
cuộc sống. Nhờ vậy, vai trò của giáo dục luôn có ý nghĩa thực tiễn cụ thể. Đó
chính là nét sáng tạo trong tư tưởng của Người.
Vai trò của giáo dục được Chủ tịch Hồ Chí Minh chỉ rõ là nhằm phát triển toàn
diện con người Việt Nam, một nền giáo dục vì con người, cho con người và hướng
tới việc xây dựng con người mới - con người XHCN. Trong thư gửi các học sinh
nhân ngày khai trường đầu tiên của nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa, Chủ tịch Hồ
Chí Minh khẳng định nền giáo dục mới sẽ “đào tạo các em nên những người công
dân hữu ích cho nước Việt Nam, một nền giáo dục làm phát triển hoàn toàn những
năng lực sẵn có của các em” .
Chủ tịch Hồ Chí Minh đã lên án rất sâu sắc nền
giáo dục dưới sự đô hộ của thực dân Pháp với chính sách ngu dân dễ trị, Người
nhấn mạnh: “Phải ra sức tẩy sạch ảnh hưởng của giáo dục nô dịch của thực dân
còn sót lại, như: Thái độ thờ ơ đối với xã hội, xa rời đời sống lao động và
đấu tranh của nhân dân; học để lấy bằng cấp, dạy theo lối nhồi sọ” .
Nền giáo dục mới phải thực hiện dạy và học theo hướng phục vụ Tổ quốc và nhân
dân. Vai trò này được Chủ tịch Hồ Chí Minh diễn đạt là “Học để làm việc, để
làm người, làm cán bộ. Học để phụng sự đoàn thể, giai cấp và nhân dân, Tổ quốc
và nhân loại”. Từ đó, Chủ tịch Hồ Chí Minh rất coi trọng việc dạy và học phải
xuất phát từ nhu cầu của thực tiễn cuộc sống.
Nói chuyện tại Đại hội Giáo dục
phổ thông toàn quốc (23/3/1956), Người động viên các thầy, cô giáo: “Dạy và
học cần phải theo nhu cầu của dân, của Nhà nước.Thầy dạy tốt, trò học tốt,
cung cấp đủ cán bộ cho nông nghiệp, công nghiệp, cho các ngành kinh tế và văn
hóa. Đó là nhiệm vụ vẻ vang của các thầy giáo, cô giáo”.
Trong thư gửi các
cháu lưu học sinh Việt Nam học ở Mát-xcơ-va (19/7/1955), Người căn dặn: “Các
cháu học kỹ thuật và học tiếng Nga cần nhận rõ mình học cốt để phục vụ Tổ
quốc, phục vụ nhân dân” . Về sau, Chủ tịch Hồ Chí Minh đã nhiều lần chỉ rõ vai
trò của giáo dục là phát triển toàn diện con người để giúp đời, phụng sự Tổ
quốc và nhân dân.
Tư tưởng Hồ Chí Minh về nội dung giáo dục
Với một tầm nhìn thời đại và tư duy toàn cầu, Chủ tịch Hồ Chí Minh đã chỉ ra
những mục tiêu của giáo dục là đào tạo các em nên những người công dân hữu
ích cho nước Việt Nam, phát triển toàn diện con người, thúc đẩy hoàn toàn
những năng lực sẵn có của các em”. Học để làm việc, làm người, làm cán bộ.
“Học để phụng sự đoàn thể, giai cấp và nhân dân, Tổ quốc và nhân loại”. “Học
để sửa chữa tư tưởng”. “Học để tu công đạo đức cách mạng”. “Học để tin
tưởng” v.v...
Muốn đạt được những mục tiêu đó thì nội dung giáo dục phải toàn diện, phù
hợp với tính chất của trường học dưới chế độ mới; phù hợp với đặc điểm Việt
Nam trong bối cảnh chung của thế giới. Nội dung đó bao gồm cả văn hóa,
chuyên môn nghề nghiệp, các ngành nghề liên quan trực tiếp tới công nghiệp,
nông nghiệp, nông thôn, vùng dân tộc thiểu số và miền núi; các lĩnh vực an
ninh, quốc phòng liên quan tới sự nghiệp xây dựng và bảo vệ Tổ quốc v.v..
Chủ tịch Hồ Chí Minh cho rằng giáo dục phải có tính toàn diện. Trong thư gửi
các em học sinh nhân ngày mở trường (24/10/1955), Người nhắn nhủ việc giáo
dục gồm có:
- Thể dục: Để làm thân thể mạnh khoẻ, đồng thời cần giữ vệ sinh riêng và vệ sinh chung.
- Trí dục: Ôn lại những điều đã học, học thêm những tri thức mới.
- Mỹ dục: Để phân biệt cái gì là đẹp, cái gì là không đẹp.
- Đức dục: Là yêu Tổ quốc, yêu nhân dân, yêu lao động, yêu khoa học, yêu trọng của công” .
Cả bốn nội dung trên của giáo dục được Chủ tịch Hồ Chí Minh khái quát lại
trong hai chữ “tài” và “đức”. Theo Chủ tịch Hồ Chí Minh, trong giáo dục,
kiến thức là rất cần thiết, nhưng Người cũng chỉ ra rằng, đạo đức đóng vai
trò quan trọng không kém. Người khẳng định: “Giải phóng cho dân tộc, giải
phóng cho loài người là một công việc to tát mà tự mình không có đạo đức,
không có căn bản... thì còn làm nổi việc gì?”.
Nói chuyện với cán bộ sinh
viên Trường Đại học Sư phạm Hà Nội (21/10/1964), Người chỉ rõ: “Dạy cũng như
học phải chú trọng đến cả tài lẫn đức. Đức là đạo đức cách mạng. Đó là cái
gốc, rất quan trọng. Nếu không có đạo đức cách mạng thì có tài cũng vô
dụng”.
Ở khía cạnh khác, nội dung của giáo dục theo tư tưởng Hồ Chí Minh cần phù
hợp với mỗi lứa tuổi, mỗi cấp học, mỗi bậc học. Trong bức thư gửi giáo viên,
học sinh, cán bộ và thanh niên ngày 31/10/1955, Chủ tịch Hồ Chí Minh căn
dặn: “Đối với Đại học thì cần kết hợp lý luận khoa học với thực hành, ra sức
học tập lý luận và khoa học tiên tiến của các nước bạn, kết hợp với thực
tiễn của nước ta, để thiết thực giúp ích cho công cuộc xây dựng nước nhà.
Trung học thì cần đảm bảo cho học trò những tri thức phổ thông chắc chắn,
thiết thực, thích hợp với nhu cầu và tiền đồ xây dựng nước nhà, bỏ những
phần nào không cần thiết cho đời sống thực tế. Tiểu học thì cần giáo dục các
cháu thiếu nhi: Yêu Tổ quốc, yêu nhân dân, yêu lao động, yêu khoa học, trọng
của công” .
Tư tưởng Hồ Chí Minh về chất lượng giáo dục
Để có chất lượng và đạt hiệu quả cao, cần phải thực hiện đúng đắn phương
châm, phương pháp giáo dục. Đây là một nội dung được Bác Hồ đặc biệt quan
tâm, vì nó sẽ tạo ra sự khác biệt về chất so với nền giáo dục phong kiến xa
rời thực tế, và nền giáo dục thực dân đồi bại, xảo trá. Theo Hồ Chí Minh,
nội dung giáo dục phải gắn với thực tiễn Việt Nam, học đi đôi với hành, lý
luận phải liên hệ với thực tế, học tập phải kết hợp với lao động sản xuất.
Giáo dục phải kết hợp cả ba khâu gia đình, nhà trường và xã hội. Xem nhẹ bất
kỳ khâu nào cũng đều hạn chế đến kết quả của giáo dục, hơn nữa có thể đưa
lại những hậu quả khó lường.
Các quan điểm về nội dung của giáo dục mà Chủ tịch Hồ Chí Minh đã chỉ dẫn ở
trên được xem là những yêu cầu bắt buộc của một nền giáo dục mới để đào tạo
ra những con người mới. Bên cạnh đó, Người cũng lưu ý, nội dung giáo dục
được đưa vào giảng dạy phải theo nguyên tắc “Quý hồ tinh bất quý hồ đa” (quý
ở chất lượng, không quý ở số lượng).
Dân ta thường nói: “Không thầy đố mày làm nên”, nhưng đồng thời cũng nói
“học thầy không tày học bạn”. Bác Hồ rất quan tâm tới việc học bạn bè, đồng
chí, đồng nghiệp, đặc biệt là học nhân dân. Bởi vì không học nhân dân thì
không lãnh đạo được dân” và có “biết làm học trò dân thì mới làm được thầy
học của dân”.
Tự học, tự đào tạo là một tư tưởng lớn của Hồ Chí Minh. Con
đường dẫn Người trở thành nhà sáng lập nền giáo dục cách mạng, danh nhân văn
hóa kiệt xuất chủ yếu là tự học, tự đào tạo, khổ công học luyện. Ngay cả
trong thời gian ở trường, Người vẫn tự học tập, nghiên cứu là chủ yếu. Đào
sâu lý luận, gắn với thực tế, độc lập, tự chủ, sáng tạo với tính tích cực,
chủ động, biến kiến thức của thầy thành kiến thức của mình là một bài học
lớn từ tấm gương sáng Hồ Chí Minh, phản ánh quan điểm hiện đại trong giáo
dục, đào tạo hiện nay khi nhân loại đang sống trong bối cảnh của nền kinh tế
tri thức của kỷ nguyên toàn cầu hoá.
Tư tưởng Hồ Chí Minh về phương pháp giáo dục
Một phương pháp quan trọng là phải giúp đỡ lẫn nhau, đoàn kết gắn bó với
nhau, tự phê bình và phê bình trong học tập. Chúng ta đang sống trong thời
đại của cuộc cách mạng khoa học và công nghệ nếu tự mình - dù có tài giỏi
đến mấy - cũng không thể am hiểu được mọi lĩnh vực. Khẩu hiệu đoàn kết không
chỉ có giá trị bền vững trong chính trị, mà còn có ý nghĩa to lớn trong giáo
dục.
Chủ tịch Hồ Chí Minh rất coi trọng phương pháp giáo dục. Người nhấn mạnh,
muốn học tập có kết quả tốt thì phải có phương pháp giáo dục đúng đắn. Mục
đích là làm cho người học có thái độ học tập, rèn luyện tích cực và tự giác,
có như vậy việc tiếp thu nội dung giáo dục mới nhanh chóng, hiệu quả, đạt
mục tiêu.
Ngay từ những ngày còn dạy học ở Trường Dục Thanh (Phan Thiết), Chủ tịch Hồ
Chí Minh đã chú ý áp dụng phương pháp giáo dục “Học phải suy nghĩ, học phải
liên hệ với thực tế, phải có thí nghiệm và thực hành. Học với hành phải kết
hợp với nhau”. Theo Người, học phải gắn với hành, học mà không hành, không
áp dụng vào thực tế khác nào chiếc hòm đựng đầy sách, hành mà không học thì
hành không trôi chảy.
Người cho rằng: “Một người học xong đại học, có thể
gọi là có trí thức. Song y không biết cày ruộng, không biết làm công, không
biết đánh giặc, không biết làm nhiều việc khác. Nói tóm lại: Công việc thực
tế, y không biết gì cả. Thế là y chỉ có trí thức một nửa. Trí thức của y là
trí thức học sách, chưa phải là trí thức hoàn toàn. Y muốn thành người trí
thức hoàn toàn, thì phải đem cái trí thức đó áp dụng vào thực tế”.
Người phân tích: “Lý luận phải đem ra thực hành. Thực hành phải nhằm theo lý
luận. Lý luận cũng như cái tên (hoặc viên đạn). Thực hành cũng như cái đích
để bắn. Có tên mà không bắn, hoặc bắn lung tung, cũng như không có tên. Lý
luận cốt để áp dụng vào thực tế. Chỉ học thuộc lòng, để đem loè thiên hạ thì
lý luận ấy cũng vô ích. Vì vậy, chúng ta phải gắng học, đồng thời học thì
phải hành” .
Sau này, trong các bài viết, bài nói chuyện, Người cũng thường xuyên nhấn
mạnh đến phương pháp giáo dục.
Tư tưởng Hồ Chí Minh về phương châm giáo dục
Một vấn đề lớn thuộc phương châm giáo dục là giáo dục phải phù hợp với lứa
tuổi và điều kiện thực tế. Đây thực sự là một khoa học. Chẳng hạn giáo dục
thiếu nhi mà gò ép vào khuôn khổ của người lớn, làm cho chúng hóa ra những
“người già sớm” là phản khoa học. Phù hợp với lứa tuổi cả nội dung và phương
pháp. Và điều này liên quan tới nhiệm vụ của mỗi cấp giáo dục: “Đại học thì
cần kết hợp lý luận khoa học với thực hành... Trung học thì cần đảm bảo cho
học trò những tri thức phổ thông chắc chắn, thiết thực... Tiểu học thì cần
giáo dục cho các cháu thiếu nhi: yêu Tổ quốc, yêu nhân dân, yêu lao động,
yêu khoa học, trọng của công...”.
Liên quan tới vấn đề phù hợp với lứa tuổi, Hồ Chí Minh rất quan tâm tới việc
“uốn cây từ lúc còn non, đừng để cho tâm hồn các cháu bị vẩn đục vì chủ
nghĩa cá nhân”. Nhận thức và giải quyết vấn đề như vậy thuộc về quy luật của
giáo dục. Bởi vì “Một năm khởi đầu từ mùa xuân, cuộc đới bắt đầu từ tuổi
trẻ. Tuổi trẻ là mùa xuân của xã hội”.
Tư tưởng Hồ Chí Minh về các giải pháp phát triển giáo dục
Cùng với vai trò, nội dung, phương pháp giáo dục, Chủ tịch Hồ Chí Minh cũng
dành sự chú ý đáng kể đối với các giải pháp phát triển giáo dục. Bởi vậy,
cần coi đây là một nội dung quan trọng trong tư tưởng về giáo dục của Người.
Trong các giải pháp phát triển giáo dục được Chủ tịch Hồ Chí Minh đề cập,
vấn đề kết hợp giữa nhà trường, gia đình và xã hội có vị trí khá nổi bật.
Người nói: “Giáo dục trong nhà trường, chỉ là một phần, còn cần có sự giáo
dục ngoài xã hội và trong gia đình để giúp cho việc giáo dục trong nhà
trường được tốt hơn. Giáo dục trong nhà trường dù tốt mấy, nhưng thiếu giáo
dục trong gia đình và ngoài xã hội thì kết quả cũng không hoàn toàn” ; “Nếu
nhà trường dạy tốt mà gia đình dạy ngược lại, sẽ có những ảnh hưởng không
tốt tới trẻ em và kết quả cũng không tốt”. Người yêu cầu nhà trường phải
liên hệ chặt chẽ với gia đình và xã hội.
Bên cạnh đó, để phát triển giáo dục, Chủ tịch Hồ Chí Minh cho rằng cần có sự
quan tâm và phối hợp của nhiều ngành, nhiều cấp và nhiều người. Người nhắc
nhở: “Các đoàn thể thanh niên, phụ nữ, các cơ quan chính quyền và các cấp ủy
Đảng phải thật sự quan tâm đến nhà trường, đến việc học tập của con em mình
hơn nữa” . Người luôn luôn kêu gọi đồng bào đóng góp công sức của mình vào
việc xây dựng giáo dục: “Từ trước đến nay, đồng bào ta đã hết lòng giúp đỡ
công việc giáo dục. Tôi mong rằng từ nay về sau, đồng bào sẽ cố gắng giúp đỡ
nhiều hơn nữa cho trường học”.
Phải giáo dục từ tuổi trẻ, tạo ra một sự khởi đầu tốt đẹp, để có một rừng
cây giáo dục Việt Nam khoẻ khoắn, xanh tươi. Giáo dục là sự nghiệp của quần
chúng nhân dân dưới sự lãnh đạo của Đảng. Kết quả giáo dục phụ thuộc rất lớn
vào đường lối của Đảng, trách nhiệm của chính quyền, các ngành, các cấp, các
đoàn thể - đặc biệt là đoàn thể thanh niên - của cha mẹ học sinh.
Phải tạo
ra sức mạnh tổng hợp. Bởi vì giáo dục trong nhà trường chỉ là một phần, phần
còn lại thuộc về vai trò của các đoàn thể nhân dân, gia đình, xã hội. Để có
một nền giáo dục đạt chất lượng và hiệu quả cao, thể hiện bản chất tốt đẹp
của nền giáo dục xã hội chủ nghĩa, thì phải thật sự dân chủ, bình đẳng trong
giáo dục; phải gắn liền với thi đua và phương pháp nêu gương.
Dân chủ thể
hiện ở thảo luận, bàn bạc, phát biểu ý kiến; ở quan hệ đoàn kết chặt chẽ
giữa thầy với thầy, thầy với trò, giữa trò với nhau, giữa cán bộ công nhân
viên, giữa nhà trường với phụ huynh học sinh... Dân chủ nhưng trò phải kính
thầy, thầy phải quý trò, chứ không phải là “cá đối bằng đầu”.
Những giải pháp phát triển giáo dục ở trên rất cụ thể nhưng cũng rất cơ bản.
Đặc điểm của các giải pháp đó là gắn chặt, nhất quán với đánh giá vai trò
của giáo dục và định hướng phục vụ của giáo dục trong tư tưởng Hồ Chí Minh.
Đây chính là tiền đề cho chủ trương xã hội hóa giáo dục của Đảng ta, là một
trong các phương cham phát trienr giáo dục theo hướng “ Chuẩn hóa, Hiện đại
hóa, xã hội hóa, dân chủ hóa và hội nhập quốc tế”.
Tư tưởng Hồ Chí Minh về đội ngũ nhà giáo và cán bộ quản lý giáo dục
Theo Hồ Chí Minh, vấn đề then chốt quyết định chất lượng giáo dục là xây
dựng đội ngũ những người thầy giáo và cán bộ quản lý giáo dục. Bởi vì “nếu
không có thầy giáo thì không có giáo dục,. phải xây dựng đội ngũ những người
thầy giáo tốt - thầy giáo xứng đáng là thầy giáo. Đó là những người yêu
nghề, yêu trường, hết lòng thương yêu, chăm sóc, giáo dục học sinh, không
ngừng trau dồi đạo đức cách mạng “khó khăn thì phải chịu trước thiên hạ,
sung sướng thì hưởng sau thiên hạ”.
Phải thường xuyên tự bồi dưỡng, nâng cao
tay nghề, trình độ chuyên môn, phương pháp sư phạm để thực sự là tấm gương
sáng cho học sinh noi theo. Chủ tịch Hồ Chí Minh dạy “người huấn luyện phải
học thêm mãi thì mới làm được công việc huấn luyện của mình”. Người dẫn lại
câu nói của Khổng Tử: “Học không biết chán, dạy không biết mỏi”, và lời dạy
của Lênin: “Học, học nữa, học mãi” để nhấn mạnh rằng người huấn luyện nào tự
cho mình là đã biết đủ rồi thì người đó dốt nhất.
Hiện nay, khi nhân loại đã bước sang thế kỷ XXI trong xu thế của cuộc cách
mạng khoa học, công nghệ phát triển nhanh, nền kinh tế tri thức và toàn cầu
hoá, chúng ta phải có bản lĩnh dám nhìn thẳng vào sự thật, đánh giá đúng
mạnh, yếu của nền giáo dục Việt Nam. Trong những nghị quyết gần đây, Đảng ta
chỉ rõ phải “tập trung chỉ đạo quyết liệt việc nâng cao rõ rệt chất lượng
giáo dục và đào tạo nguồn nhân lực”.
Bối cảnh đất nước, thế giới và thực tiễn Việt Nam đã có nhiều thay đổi so
với lúc Bác Hồ còn sống, nhưng những nguyên lý giáo dục Người để lại cho
chúng ta thì vẫn còn nguyên giá trị.
Quán triệt sâu sắc những quan điểm của Hồ Chí Minh về giáo dục, phải tập
trung chống bệnh thành tích, bệnh bằng cấp trong giáo dục; phải xây dựng một
đội ngũ “thầy ra thầy”; xây dựng chiến lược phát triển giáo dục, đổi mới cơ
chế một cách mạnh mẽ và có những biện pháp quyết liệt nhằm ngăn chặn những
tác động xấu của cơ chế thị trường thâm nhập vào nhà trường.
Việc đặt ra
những tiêu chuẩn, tiêu chí cụ thể, triển khai mạnh trong thực tiễn bằng
những hành động thiết thực, đồng bộ, chính là nhằm đưa giáo dục Việt Nam bắt
kịp trình độ khu vực và thế giới trong xu thế toàn cầu hoá, thực hiện trọn
vẹn tư tưởng của Chủ tịch Hồ Chí Minh kính yêu, “làm cho non sông Việt Nam
trở nên tươi đẹp, dân tộc Việt Nam bước tới đài vinh quang để sánh vai cùng
các cường quốc năm châu”, thanhcadu.com chia sẻ.