Có bao giờ bạn ngồi im lắng nghe, không dám bắt chuyện gì khi rơi vào một môi
trường xa lạ chưa? Đã bao giờ bạn bị nói là chảnh, là lạnh lùng, chỉ vì không
thể thoải mát bắt chuyện với những người mới quen không? Nhưng khi gặp người
quen, bạn lại trở thành một con người khác, vui vẻ trò chuyện, thâm chí còn là
người nói to nhất?
Review sách Em thật giống một chú nhím nhưng anh vẫn rất muốn ôm em
Chưa bao giờ tôi đọc hết phần dẫn của một quyển sách. Một phần vì không hứng
thú, một phần vì nhiều phần dẫn nhạt nhẽo, không gây được ấn tượng với tôi.
Đến hôm nay, khi cầm trên tay quyển “Em thật giống một chú nhím nhưng anh
vẫn rất muốn ôm em” này, tôi mới cảm thấy đến phần dẫn đầu sách cũng có thể
hay và cuốn hút như vậy.
“Chúng ta đều mong mỏi những điều tốt đẹp từ người khác, chúng ta đều khao
khát những chiếc ôm. Nhưng chúng ta cũng lại e sợ, sợ rằng tình yêu sẽ gây
nên sự tổn thương.”
“Chúng ta đều là những chú nhím, kiêu hãnh và đơn độc, nhưng tất cả chẳng
qua chỉ là vẻ bề ngoài. Sóng nhiệt trong lòng cuồn cuộn và sục sôi, chờ một
mai sẽ xuất hiện người có thể đến gần ta, sau đó cười và nói với ta rằng:
“Không sao, dù cho có bị gai nhọn của người đâm phải, tôi vẫn sẽ ôm lấy
người”.”
Có lẽ tôi là một trong những chú nhím đơn độc ấy. Đơn độc đến mức xung quanh
có ồn ào náo nhiệt bao nhiêu, tôi vẫn không hòa nhập được. Khi có người đột
nhiên quan tâm hỏi han, tôi lại thờ ơ, đề phòng.
Tôi sợ khi mở lòng, lột bỏ những gai nhọn trên người xuống, người ta lại làm
tôi tổn thương. Tôi không có can đảm đánh cược, cũng không có dũng khí đối
diện với từng nỗi đau. Dần dần xung quanh tôi cũng không còn bao người, tôi
cũng dần dần chẳng mỉm cười. Vì tôi không muốn dùng nụ cười giả tạo để đối
xử với người khác, chi bằng để họ nghĩ rằng tôi lạnh lùng, khó gần.
“Không ai hay biết, gai của nhím cũng có thể bị bào mòn.”
Tôi có một người bạn chơi với nhau cũng hơn 6 năm, cùng nhau đón 6 đêm giao
thừa, cùng nhau cố gắng học tập, cũng cùng nhau chia sẻ vui buồn. Bí mật mà
tôi chưa từng tiết lộ ngay cả với ba mẹ, cậu ấy đều biết. Có thể nói, ngoài
ba mẹ tôi ra, chỉ có cậu ấy mới hiểu được tâm trạng của tôi như thế nào.
Thế nhưng chúng tôi đột ngột cắt đứt liên lạc, tôi cũng xóa biệt danh của cả
hai trên messenger. Không phải vì thời gian chũng tôi không liên lạc
làm cho khoảng cách ngày càng xa, chỉ vì tôi biết cậu ấy không còn như
trước, tôi cũng đã khác.
Với tôi bây giờ, cậu ấy chỉ còn là một phần ký ức vui vẻ, mờ nhạt và không
còn tồn tại. Cho dù hôm nay, ngày mai, hay tương lai tôi có đau buồn, người
đầu tiên tôi nhớ đến không còn là cậu ấy. Thứ tôi giữ lại ngoài hoài niệm
ra, cũng chỉ còn lại niềm kiêu hãnh của bản thân, niềm kiêu hãnh ấy không
cho phép bản thân nói với cậu ấy một câu “Tôi từng thích bạn”.
Khi ấy tôi biết, lớp gai nhọn của mình, vì sự ấm áp, sự quan tâm của một
người mà mỗi ngày mòn đi một chút, đến khi mất hẳn rồi thì người ấy cũng rời
đi. Nhưng không có lớp gai này, tôi sẽ lại tự tạo cho mình một lớp gai mới,
cứng cáp hơn, mạnh mẽ hơn, cũng không dễ chạm vào.
Tôi kiêu hãnh, tôi đơn độc, tôi như một chú nhím dùng gai bảo vệ mình. Nhưng
cũng có những giây phút yếu lòng, cũng vì áp lực mà rơi lệ, vì chuyện nào đó
mà chui vào chăn khóc một trận. Hết đêm mọi thứ lại trở về đúng quỹ đạo.
Chỉ với phần dẫn đầy ý nghĩa, mà “Em thật giống một chú nhím nhưng anh vẫn rất muốn ôm em” đã chạm đến cảm xúc trong tim tôi. Không quá hoa lệ, trong từng câu đều
mang cảm xúc chân thật, ấm áp. Cũng đã lâu rồi tôi không đọc sách của tác
giả nam, nhưng với quyển này, tôi thực sự muốn mỗi ngày đều đem theo bên
mình, tìm một nơi yên tĩnh vừa đọc vừa ngẫm, thanhcadu.com chia sẻ.
Nguồn từ Facebook